Từ nhiều ngày rồi, mình buồn rầu. Vì người tình mình rời mình rồi. Người tình, từng cùng mình tìm nhiều nhà, mà nhà toàn làm bằng mầu hồng, là mầu tình mà. Mình chờ ngày mình và nàng cùng “bềnh bồng”.
Thì rồi … vào ngày chiều tà mùa hè, người tình mình rời mình và tìm thằng già nhà giàu. Mình buồn vì nàng cần gì tình? Nàng cần tiền!!! Mà nhà mình nghèo thì làm gì mà nhiều tiền … Nàng cùng người tình già nhà giàu cùng về làm nhà lầu. hừm hừm
Từ ngày này, mình nhìn đời toàn là màu vàng, mầu buồn sầu ngàn đời. Càng ngày mình nhìn đời càng đầy hằn thù. Trời! còn gì buồn bằng tình đầu đời ???
Rồi nhiều ngày dài buồn buồn … và rồi, Bà mình vời mình về nhà. Mình còn buồn: "Về thì về, cần gì?”. Mình cùng bà về làng, về nhà...
Hàng ngày, mình ngồi làm nhiều hình thuyền buồm vì mình nhiều thì giờ. Này là buồm mầu vàng, này là buồm mầu hồng, này là buồm mầu cà... và còn nhiều mầu. Bà nhìn mình cười hiền hòa, mình đồng tình cùng bà cười... Còn gì bằng lòng hiền lành người bà.
Nhà mình thì gần đình - đầu làng. Chiều chiều mình ngồi gần hàng rào vườn nhà mình và nhìn vào đình tìm hình người tình mình ... rồi buồn buồn mà sầu sầu. Hừm ... nàng rời mình vì tiền! hừm ... Tầm thường!
Nhà mình, ngoài bà, mình còn người dì là dì Bình. Dì Bình thường cùng mình lùa đàn gà tìm mồi ngoài đồng hàng ngày. Đàn gà nhà mình nhiều nhiều, hàng ngàn, mà toàn là gà nòi. Mà này, ngoài đàn gà hàng ngàn gà nòi, nhà mình còn đàn bò, mà toàn là bò vàng. Ngày ngày, mình quần cùng đàn gà, đàn bò ngoài đồng, nhoài người.
Chiều chiều, đàn gà thì tìm mồi, đàn bò thì tìm “tình”, rồi làm … ”èn èn”. Mình nhìn và buồn cười, vì ngoài đồng trừ mình thì còn nhiều người, người làm đồng. Vài người làm đồng nhìn đàn bò còn làm …"èn èn” rồi nhìn vài người đàn bà cười cười… Tình làng nhiều hiền hòa …
Rồi ngày nào, mình nằm ngoài đồng (đừng cười), mình nằm nhìn bầu trời mà. Trời hiền hòa, đồng làng mình hiền hòa. Trời về chiều càng bình bình. Mình nằm, người toàn mùi bùn, mùi đồng bằng và mùi đàn bò… Mình bàng hoàng, vì rằng: Đời mình ngoài nàng (người tình làm lòng mình buồn) thì mình còn người bà hiền từ, còn dì Bình, còn người làng, còn vườn nhà, còn đồng làng - vàng màu vàng ngày mùa, còn đình chùa truyền từ ngàn đời, còn đàn gà nòi, đàn bò (là còn tiền …hì hì) … Trời! Đời mình còn gì bằng??? Buồn rầu vì tình đầu đời làm gì???
Từ ngày này, mình nhìn đời hoàn toàn là mầu hồng- mầu Tình Người.
(Còn người nào đồng tình cùng mình? và nhiều nhiều thời giờ thì vào : Rè-pờ-lì)